Tiếp nhận niềm vui, cảm nhận nỗi lo...

Tường trình chuyến công tác Cambodia cuối năm 2016

Nguyễn Công Bằng (VDF)

Sau hơn một năm dành thời giờ cho hạnh nguyện Xuất gia Gieo duyên và phải khoán trắng việc chăm sóc các chương trình trợ giúp giáo dục của ViDan Foundation (VDF) ở Xứ Chùa Tháp cho nhà văn Tưởng Năng Tiến, tôi đã trở lại Cambodia. Lần này do còn trong thời gian tu học nên phải mặc Y Cà-sa và được gọi bằng Pháp danh Minh Trí.

Bên cạnh việc theo dõi hiện tình chương trình trợ giúp ở ba tỉnh Prey Veng, Kampong Chhnang và Pursat, Hiệp Hội đã phát 2.600kg gạo cho bà con nghèo ở khu vực trường Samaki, 562 phần quà (tập vở, bút mực, bánh kẹo) cho học sinh, và cứu tế một số gia đình có hoàn cảnh khó khăn đến mức thương tâm.

Như mỗi lần thăm viếng trước đây, mỗi lần đi là mỗi lần tiếp nhận bao niềm vui và cảm nhận lắm nỗi lo.

Khởi đầu từ Nam Vang, tháp tùng đoàn là hai thành viên hội MIRO (Moniroty Rights Organisation) do ông Sourn Butmao hướng dẫn, và bạn trẻ Yeak Li – một người Khmer gốc Việt rất nhiệt tình.

Chặng thứ nhất: TỈNH PREY VENG

Đoàn ghé chặng đầu tiên ở khu vực Neak Loeung. Tại đây, Hội đã phát tập vở, bánh kẹo cho học sinh ở ba trường Ấp Sáu, Bãi Cát và Cầu Đúc.

Thăm một số học sinh các lớp Việt ngữ do VDF bảo trợ ở Neak Leoung

Trong dịp này, thầy giáo Lê Văn Hiển đã thay mặt gia đình các em học sinh nghèo trân trọng gửi lời tri ân lần nữa đến các mạnh thường quân của Hiệp Hội, đặc biệt là sự trợ giúp ngân khoản xây dựng lại ngôi trường vào đầu năm 2015, và liên tục bảo trợ cho gần 300 trẻ nghèo tại đây được đi học tiếng Việt miễn phí từ năm 2014.

Sau khi thăm các lớp học ở ba địa điểm, chúng tôi đến thăm viếng và tiếp trợ hai gia đình có người thân đang bị bệnh tật nghiêm trọng. Ngân khoản chia sẻ không lớn song đối với những đồng bào đang ở trong hoàn cảnh khó khăn tột độ, đó là một nguồn an ủi tinh thần đáng kể.

Chặng thứ hai TỈNH KAMPONG CHHNANG

Từ năm 2014, ViDan Foundation yểm trợ giáo dục cho 120 em học sinh nghèo ở trường Samaki, nằm bên bờ một dòng sông lớn phía cực Nam của Biển Hồ.

Thăm một số học sinh các lớp Khmer & Việt ngữ ở Kampong Chhnang

Trước khi bị chính quyền bản xứ buộc phải dời khỏi khu vực quen thuộc gần chợ, vốn chỉ cần chèo xuồng là có thể đến trường một cách nhanh chóng, dễ dàng. Mùa khô thì chèo đến bờ đất các trường vài chục mét. Mùa nước lên thì chéo thẳng đến chân cầu thang của trường (mặt nước mùa nước nổi cao hơn mùa khô khoảng 5-7 mét). Từ khi mấy trăm gia đình người Việt ở đây bị buộc phải dời đến khu vực mới, cách xa trường đến mấy cây số, nhiều em học sinh đã bỏ học vì không thể tự đến trường nữa (cha mẹ thì phải đi bắt cá mua gạo nuôi gia đình, mà các em thì không thể tự bơi xuồng đi học quá xa được).

Lần này, với sự bảo trợ của Bs. Kenneth Nguyen và một số tu sĩ, thân hữu, Hiệp Hội đã có được điều kiện phát gạo từ thiện cho 173 gia đình nghèo trong khu vực, mỗi gia đình 15kg (tổng cộng 2.6 tấn gạo dài).

Thăm hỏi và phát 2.600 kg gạo từ thiện cho 173 gia đình ở Kampong Chhnang

Bao gạo 15kg có lẽ không là một thứ gì đáng chú ý cho các gia đình người Việt ở nước ngoài song đối với nhiều gia đình người Việt đang lưu thân lạc xứ nghèo khó này, đây là số gạo lớn, vì có không ít gia đình vẫn còn lâm cảnh “đi làm hôm nay mua gạo cho ngày mai”. Đây là lần phát gạo thứ ba từ năm 2013 của ViDan Foundation.

Tại trường Samaki, VDF đã thăm viếng và phát bánh kẹo cho các em học sinh – những món quà tuy đơn sơ nhưng lại là niềm vui không nhỏ cho những đứa trẻ thiếu thốn mọi thứ. Cũng qua đợt thăm viếng nhà bè của nhiều em, chúng tôi chợt có ý nghĩa: Tại sao không làm một cuộc quyên góp đồ chơi cũ để chuyển tặng cho các em? Những món đồ chơi không dùng đến ở đây có thể là một nguồn vui to lớn cho những đứa trẻ chưa bao giờ có được, thậm chí thấy được, những món đồ chơi ở xứ văn minh.

Sau buổi phát gạo, chúng tôi đã có dịp thăm hỏi hai Cụ Bà nghèo khó, bệnh tật được người quen đưa đến để nhờ Hội giúp đỡ phần nào. Trước tình cảnh này, chúng tôi đã thay mặt những người có lòng của Hội gửi mỗi Cụ một phần tài chánh như là một sự an ủi, chia sẻ nhỏ đối với hoàn cảnh thương tâm đang có.

Chặng thứ ba: TỈNH PURSAT

Pursat có lẽ mang âm hưởng của chữ “bi đát”, vì hoàn cảnh bà con đồng bào ở đó quá khó khăn, nghiệt ngã.

Thăm trường Việt ngữ ở làng nổi Kor K'ek

Từ Kampong Loeung, đoàn đi ghe máy ca-nô chạy nhanh (chiếc ghe do một thân hữu VDF tài trợ) nhưng phải mất hơn 90 phút mới đến được làng nổi Kor K'ek, nơi có mấy trăm gia đình người Việt đang vật lộn với mặt nước phía Tây Biển Hồ hằng ngày để mưu sinh một cách vất vả.

Khác với làng nổi ở Siem Reap luôn được nhiều người ngoại quốc và Việt Nam đến thăm viếng, giúp đỡ… tập thể người Việt ở đây hoàn toàn trông đợi vào các tay lưới cá. Đánh cá gần như là nghề mưu sinh duy nhất – cá và nước Biển Hồ đã là nguồn sống của các thế hệ nối tiếp nhau.

Trường Kor K'ek quá nhỏ, học sinh quá đông, nhiều em phải ngồi dưới sàn để học.

Tại đây, khi thăm ngôi trường nổi do thân hữu VDF bảo trợ sửa chữa hồi năm trước, chúng tôi không khỏi xót xa khi thấy ngôi trường của hơn 110 em học sinh chỉ có 6 bộ bàn ghế cũ kỷ. Theo lời Thầy giáo Tâm, lớp nào cũng có một số em đến sau phải ngồi chồm hổm dưới sàn để học.

Khi học sinh vào lớp, nước ngập đến sàn (hình trái), khi tan học trường nổi cao lên 6 tấc (hình phải)

Ngày chúng tôi đến thăm, thầy giáo gom hết học sinh lại đón chào. Điều làm chúng tôi không tránh khỏi bàng hoàng là dù số học sinh đến chưa đông đủ nhưng một góc ngôi trường nổi đã chìm dưới mặt nước khoảng một tấc (3 inches). Đến khi tất cả chuyển qua chiếc nhà bè “cộng đồng” thì ngôi trường nổi trở lại bình thường, và đo mặt sàn với mặt nước cách nhau hơn 6 tấc. Điều này không lạ vì ngôi trường nhỏ bé này chỉ đủ sức chứa khoảng 50 học sinh nhưng sĩ số hiện nay là 110 em.

Vì vấn đề này, các phụ huynh nơi đây đã khẩn khoản xin Hiệp Hội giúp cho điều kiện sửa chữa chiếc "bè Cộng đồng" thành một ngôi trường 2 lớp học. Dự án này chắc chắn phải tốn kém hơn 10 ngàn mỹ kim -- một ngân khoản mà Hiệp Hội phải có được hơn 100 người bảo trợ (mỗi người cho $100 mỹ kim) thì mới đủ.  Do vậy, dù rất băn khoăn, áy náy trước tình cảnh tội nghiệp của các em, chúng tôi chỉ có thể hứa là sẽ chuyển thông tin và lời xin trợ giúp này đến bà con ở nước ngoài mà thôi. Chúng tôi còn phải nói thêm là: "Xin đừng vội hy vọng nhiều, khi nào có đủ tiền thì chúng tôi sẽ báo ngay!" Biết đâu hơn trăm em học sinh này sẽ may mắn được nhiều người có lòng quan tâm giúp đỡ để sớm có được một ngôi trường khang trang hơn, đến học một cách an toàn hơn!

Rời làng nổi Kor K'ek chúng tôi tiếp tục xuống ghe máy đi thêm 45 phút để đến Chùa Long Hải ở Rạch Dừng.

Ở đây, gần hai năm trước chúng tôi đã ghé thăm và sau đó đã trợ giúp $1.500 mỹ kim để vị Sư trụ trì Chùa mua ván đóng bàn ghế cho lớp học đang được xây dựng.

Lớp học Chùa Long Hải, với 65 em học sinh đến học vào mùa nước nổi.

Vào tháng 10/2015 nhà văn Tưởng Năng Tiến đã thay mặt Hội đến thăm trường.

Lớp học nay đã tạm ổn nhưng theo vị Sư trụ trì, sự an tâm chỉ có vào mùa nước cao (khoảng 5-6 tháng mỗi năm) vì khi nước bắt đầu rút thì tất cả bè ở làng nổi phải dời ra xa theo mực nước để có thể di chuyển và đánh cá. Theo lời một cư dân, địa điểm neo bè vào mùa khô cách Chùa hơn 5 km. Và vì vậy, các em sẽ không thể đến học trường của Chùa trong mùa nước cạn. Từ lý do đó, Vị Sư trụ trì đã ngỏ lời xin Hội tìm cách giúp cho xin bàn ghế để các em được ngồi học đàng hoàng trong mùa khô, thay vì phải tiếp ngồi chồm hổm dưới sàn cái "bè cộng đồng" để học như đã học trong mấy năm qua. Chi phí trang bị bàn ghế cho 65 em học sinh sẽ không cao như dự án ở Kor K'el song đó cũng là một câu hỏi lớn về mặt tài chánh: Làm sao có đủ tiền để hỗ trợ thêm cho các em ở cái làng nổi xa xôi đìu hiu và nghèo khó này?

Các em học sinh Chùa Long Hải nhận quà và chụp hình kỷ niệm với đoàn trước sân chùa.

Như bao nhiêu lần đi từ hơn mười năm qua, mỗi lần hoàn thành một chuyến công tác từ thiện là mỗi lần chúng tôi rất vui khi được hân hạnh thay mặt những người hảo tâm chuyển lòng nhân ái và sự chia sẻ đến những đồng bào nghèo khó, kém may mắn. Nhưng cũng mỗi lần đó, trong lòng lại căng lên những nỗi lo: Làm sao có thêm tiền để giúp những đồng bào khác đang cần được tiếp trợ?

Song song với nỗi lo âu đó là nỗi ngậm ngùi cho những thân phận đang lưu thân lạc xứ ở quê người: Những người đồng bào này không có nghề nghiệp vững chắc, không tương lai... vì không có căn cước (stateless).

Những nỗi mừng vui, lo âu, ngậm ngùi đó chắc chắn sẽ tiếp tục chi phối chúng tôi -- những người luôn gắn liền tâm trí của mình với hoàn cảnh, tương lai của những đồng bào kém may mắn; trong đó có hàng ngàn đứa trẻ đáng tội nghiệp đã tình cờ gặp gỡ trên con đường vì lòng nhân ái.

Chuyến đi cuối năm 2016 kết thúc một cách bình an và thành công.

Chi phí tổ chức phát gạo miễn phí và giúp đỡ một số người già bệnh kỳ này được thực hiện bởi sự yểm trợ bởi HT. Thích Huyền Việt, TT. Thích Trí Tịnh, TT. Thích Trí Quảng, Bs. Kenneth Nguyễn ở Hoa Kỳ, ông Nguyễn Minh ở Perth, Úc Châu, và một số thân hữu ở Houston, TX.

Chính nhờ những tấm lòng nhân ái từ khắp nơi mà Hiệp Hội đã có được điều kiện để chia sẻ với hàng ngàn đồng bào và trẻ thơ đang cần được an ủi ở Xứ Chùa Tháp Cambodia; và hàng trăm bệnh nhi ung bướu, người tàn tật ở Việt Nam.

Mong sao những tấm lòng nhân ái của ViDan Foundation sẽ tiếp tục cố gắng là ân nhân của những đứa trẻ tội nghiệp chỉ dám mong "được học cho biết chữ" -- biết đọc biết viết chữ Việt để không đánh mất văn hóa Việt, biết đọc biết viết chữ Khmer để không bị người bản xứ khinh dễ là "Đồ dốt chữ!".

Tường trình bởi Nguyễn Công Bằng

www.hoamai.us

Comments powered by CComment

Đóng góp qua PayPal

Xin vui lòng cung cấp địa chỉ email
và chương trình muốn trợ giúp.

 

Bài đọc nhiều

VDF' Activity Slideshow

Các Chị trong BTC Buổi Gây Quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" tổ chức ngày 11/01/2015 tại hội trường Đài VAN-TV 55.2 ở Houston (Texas)nhằm tạo ngân quỹ bảo trợ các chương trình dạy chữ cho hơn 500 trẻ em gia đình VN nghèo ở Cambodia.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 1 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of the major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 2 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

Some members of the Fundraising Team at VAN-TV in Houston (Texas) on January 11, 2015 to support educational projects for needy children in Cambodia. Các chị trong Ban Tổ Chức trình diện cử tọa tham dự buổi gây quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" Kỳ 2.

Crossing Tonle Sap to visit Vietnamese floating villages in Pursat province (Cambodia) Cảnh đoàn MIRO và ông Nguyễn Công Bằng đi ghe máy vượt Biển Hồ thăm các làng nổi ở tỉnh Pursat

Cảnh học trò trường Samaki tan học về nhà bè

Christine Quỳnh và bà Bích Ngọc góp lời chia sẻ

Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban & Bích Ngọc VAN-TV

Cư sĩ Trần Hiến, Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban, Bích Ngọc yểm trợ quỹ bảo trợ giáo dục cho trẻ Việt ở Cambodia

Dù đang mang bệnh hiểm nghèo song các em cũng vui khi có quà

Trẻ đùa giởn trên cồn cát và dòng nước ô nhiễm, dơ bẩn khi không còn không gian nào khác hơn.

HT Thích Huyền Việt - người bảo trợ tinh thần cho ViDan Foundation trong nhiều năm qua.

HT Thích Huyền Việt góp lời kêu gọi đồng hương yểm trợ

Lớp Việt Ngữ ở xóm Bãi Cát Neak Loeung

Lớp Việt Ngữ ở xóm Cầu Đá

Một bé gái chơi đùa và cuối xuống uống nước dơ bẩn ở bờ Biển Hồ - một cảnh trạng bình thường ở đây khi hoàn toàn không có một nguồn nước sạch nào khác.

Category: Bài vở

Thương tiếc bé Nguyễn Thanh Ý (2 tuổi)

và các em Tỷ Phú, Tiến Dũng... mới ra đi tại Bệnh Viện Ung Bướu... 

(Bé Nguyễn Thanh Như, chị em song sinh với Nguyễn Thanh Ý đã lìa đời vào tết vừa qua)

Có độc gỉa cho chúng tôi bi quan khi đặt tên chương trình "Cho Em Niềm Vui Cuối Đời"? Có thân hữu cũng lại chọc là "Hết chuyện sao mà lấy tên quá là caỉ lương!". Xin thưa chúng tôi lúc đầu thì cũng thấy tên chương trình " CHUNG MỘT NIỀM VUI" của bạn Hữu Ân hay hay, nhưng sau vài tháng hoạt động thì các anh chị thiện nguyện viên đều thấy oaỉ cả người, chả ai thấy gì là vui ...người thì mất ăn, kẻ thì mất ngủ...tinh thần đa số tuy không noí ra, nhưng tôi tin chắc là rất thấp, nếu không muốn noí là suy sụp!

Cá nhân tôi, tuy cũng quen với sự cứu nguy cấp bách khi đi vớt thuyền nhân ngoài Biển Đông (1982), cũng tưởng mình đã "chay đá" sau 15 năm cứu trợ hơn 6000 TPB-VNCH đui mù, què cụt sống khắc khổ ở vùng kinh tế mới xa xôi, hay với những người phong cùi bị cô lập tận rừng sâu, suối độc... Ôi bao nhiêu thân thể tàn tạ, tay chân rỉ mũ mà lòng tôi cũng không còn bao nhiêu cảm xúc khi nhìn, sau khi đã nhìn trên dưới 10.000 tấm ảnh của "Những Mãnh Đời Rách Nát" tuyệt vọng ở Việt-Nam...

Nhưng caí chương trình "Cho Em Niềm Vui Cuối Đời" này quá nặng về tinh thần cho vài thành viên chủ chốt vơí trên dưới 20 ân nhân...Chúng tôi tuy không có tham vọng cứu sống các em như đã khẳng định lúc đầu, vì biết tìm đâu ra 5.000 dollars để chạy chữa cho một bệnh nhi? Chúng tôi cũng có thể tự mãn với thành quả hơn 300 phần quà x 18 dollars (5.400 dollars) trong 3 đợt phát (50 phần tháng 6, 120 tháng 7, và 140 phần ngày 2.8.) và vài chục thùng sữa, mì goí (1.000 dollars)...Nhưng làm sao tự mãn khi cha mẹ các em đặt quá nhiều tin tưởng vào chúng tôi: họ viết những bức thư tuy mộc mạc, nhưng qua những ánh mắt van nài chúng tôi cũng cảm thông được nỗi tuyệt vọng của họ!

Xin trích một tâm thư:

    "Cháu Khánh là niềm vui, là niềm hạnh phúc của hai vợ chồng tôi, chẳng may cháu mắc phaỉ căn bệnh ngặt nghèo, không biết có vượt qua nổi không? Mỗi lần nghĩ  đến cháu Khánh, tuy không noí ra, nhưng tôi biết anh ấy (chồng) rất khổ và hối hận. Hối hận ở đây là vì mình nghèo khổ, nên phaỉ  để tôi vừa mang thai, vừa phaỉ đi bơm thuốc sâu ở ruộng vườn.

Như Bác Sĩ đã biết, những người nông dân như chúng tôi phaỉ sống bán mặt cho đất, bán lưng cho trời quanh năm suốt tháng... Tôi không ngờ thuốc sâu là nỗỉ đau của 2 vợ chồng tôi ... Không biết rồi đây con trai tôi sẽ ra sao?

Trước mắt chúng tôi chỉ biết trong chờ vào sự đùm bọc, các tấm lòng vàng luôn quan tâm theo doĩ những đứa bé mắc bệnh ngặt nghèo như con trai tôi."

    Làm cha mẹ, đặt tên con với nhiều mơ ước... nào là "Tỷ Phú", "Hoàng Việt", "Tiến Dũng"... nhưng rồi định mệnh lại khắc nghiệt với một bản án "Ung Thư" (mà ai trong chúng ta, dù đang ở xứ giàu sang, tân tiến có bảo hiểm xã-hội, nghe cũng phải sợ...) đã lấy mạng các em trong lứa tuổi đáng lẽ phaỉ được đến lớp mẫu gíao, vui chơi với các trẻ đồng tuổi một cách hồn nhiên. Các em ra đi, để lại nỗi thương tiếc cho cha mẹ, nhưng cũng để lại cả chục triệu đồng nợ nần cho gia đình, giờ đây phaỉ bị tịch thâu ruộng đất đã cầm. Các anh chị các em thì tương lai cũng đen tối vì không còn tiền đóng học phí ...thậm chí có gia đình lâm vào cảnh màn trời  chiếu đất vì nhà cửa cũng đã bán đi...

    "Cho Em Niềm Vui Cuối Đời" có ý nghĩa gì cho ai? Các em có còn cảm nhận được gì khi cầm 1 phong bì 300.000 đồng khi BS đã cho các em vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê? Còn kịp mua 1 thỏi kẹo ngậm cho đỡ đắng miệng vì Hoá Chất, có còn sức để uống 1 ly sữa tươi? Có mua kịp một món đồ chơi mà các em hằng ước muốn?

    Chắc chắn là cha, mẹ các em không haì lòng với caí tên chương trình này, vì có một bà mẹ trong cơn tuyệt vọng đã đề nghị : "Cho 100 phần quà x 300.000 đồng làm gì? 100 đứa bé cũng sẽ chết hết!  Hãy xổ số: Ai trúng hết 30 triệu họa may còn cứu được 1 đứa bé!"

    Hãy cùng nhau, mỗỉ người một phần quà 18 dollars, để chương trình "Cho Em Niềm Vui Cuối Đời" mang một sắc thaí mới và biết đâu trở thành "Chung Một Niềm Vui", đem lại một tia hy vọng cho các em và gia đình các em. Mong Thay!

Hai chị em song sinh đều đã lìa cõi đời tại Bệnh viện Ung Bướu.

 

Thư gửi bé Nguyễn Thanh Ý, ra đi ngày 28.7. trước ngày phát quà 2.8

Cháu Thanh Ý thương,

Các cô chú, anh chị thật là sửng sốt khi hay tin bé đã đột ngột ra đi sau vài đêm bị sốt nhiễm trùng nặng...nhất là cô Thu Trang mất ăn trọn ngày hôm ấy...Con cô Thu Trang, cháu Đan Thùy, là người đỡ đầu cho bé đó: cô ấy đã đập con heo ra để tặng 50 Euros cho bé trị Hóa Chất tháng 7 này. Bé không biết mặt các cô chú, nhưng ai cũng biết mặt bé ...Dĩ nhiên các cô chú thương tiếc một bé gaí thật dễ thưong bụ bẩm đã ra đi  (chú cứ xem hình cháu maĩ, cứ ước có được bé trong tay để hun cho sướng), nhưng nghĩ lại thì càng đau lòng hơn cho cha mẹ bé vì bé Thanh Như, song sinh với bé, cũng đã chết lúc Tết năm nay cùng một chứng bệnh nghiệt ác này ...Thật xót xa cho má bé, mang nặng đẻ đau hai cháu gái thật dể thương, rồi chỉ trong 6 tháng, phaỉ tiển hai đứa con gaí cưng xuống lòng đất lạnh, khi hai con chưa tròn 3 tuổi... Má bé đâu có biết là bé bị ung thư máu, và cứ khăn khăn là bị nhiểm trùng máu, nên tin chác là bé sẽ thoát khoỉ ách tử thần! Mọi sự cũng đã có vẻ tốt đẹp đến nay, vì trên 300 bệnh nhi mà Hội đã giúp, thì bé đã được trợ giúp 2 đợt Hóa Chất trong tháng 5 và 6. Tuần qua khi giao tiền cho đợt Hoá Chất tháng 7, má bé rất là vui vẻ, tràn đầy hy vọng...Nhưng một định mệnh khắc nghiệt nào đó cứ vẩn "vô tư" đến đòi mạng bé ...

Riêng chú, thì chú nghĩ nhiều đến ông ngoại bé...Chú biết ông ngoại bé, TPB-VNCH Nguyển Văn Trương đã gần 15 năm nay. Khi ấy ngoại bé gưỉ đơn xin trợ cấp để mua 1 chiếc xe lắc, để tiện việc di chuyển vì ngoại bé bị cụt hai chân đã 43 năm. Chú có hình cháu đứng sau lưng ngoại : chắc cháu đòi ngoại "làm ngựa"cổng đi vòng vòng nhà, như bao nhiêu bé khác chơi trò này với các ông nội, ông ngoại...nhưng nào ngoại còn chân đâu mà chơi trò dễ thương ấy ?

Chú đọc bé nghe caí đơn xin Hội taí trợ cấp năm 2003 nhen:

Long Hải, ngày 03.12.2003

Kính gởi: Bà Michèle Malfreyt, Nguyễn Thanh Khiết, Chủ Tịch Hội Nghĩa Hội Tình Thương Pháp (Association Compassion - Vietnam) (Lúc ấy chú làm Chủ Tịch Danh Dự). Quý Ông, Bà Ban Chấp Hành Hội: Nghĩa Hội Tình Thương. Quý vị ân nhân hảo tâm Mạnh Thường Quân tại Pháp.

Kính thưa bà Chủ Tịch Hội. Tôi tên Nguyễn Văn Trương, TPB tàn phế 100% (cụt 2 chân) một mảnh đời rách nát, đau khổ còn sống sót tại Việt Nam. Xin chân thành kính đến bà chủ tịch Hội, kính đến Qúy Ông, Bà trong Ban Chấp Hành Hội, kính đến Quý vị Ân Nhân hảo tâm tại Pháp lời chúc tốt lành vạn an đầy may mắn.

Kính thưa bà Chủ Tịch Hội! Tôi mang thương tật đã 38 năm qua từ ngày 12.10.1965. Ôi! suốt 38 năm tràn đầy đau thương tủi nhục. Sau 30.04.1975 tôi phải sống trong bối cảnh mà chánh kiến không hoà hợp. Tâm trạng lúc nào cũng hồi hộp lo âu....Vợ chồng tôi phải cật lực làm đủ thứ nghề mọn để nuôi con. Vợ thì gánh nước mướn, cùng làm công việc lặt vặt cho mọi người. Tôi thì tàn tật cũng phải ngồi một chỗ mài dao mướn, dạy học trò, viết đơn thư mướn, tất bật suốt ngày đêm để nhận chút ít thù lao của mọi người để phụ vợ nuôi con. Vậy mà quanh năm suốt tháng cả gia đình tôi phải chui đụt trong một mái lều lần lần rệu rã, mưa xuống là ngập lụt lầy lội khổ sở vô cùng. Con cái tôi (7 đứa) đều lớn lên trong gia cảnh nghèo hèn, mất học khó chen chân vào xã hội hiện thời. Chắc có lẽ rồi đây chúng tôi sẽ hứng chịu số phận nghiệt ngã như cha mẹ chúng tôi đã trải qua. Viễn cảnh trước mắt tôi toàn là một màu đen u tối, tuyệt vọng hoàn toàn.

Hiện nay cả 2 vợ chồng tôi lâm bệnh ngặt mà không tiền thang thuốc. Nay tôi trân trọng kính xin Bà Chủ Tịch Hội: Nghĩa Hội Tình Thương nhủ lòng từ bi, bác ái và nhân ái giúp đở cho tôi có chút thiện duyên, phương tiện để điều trị thuốc thang cho vợ chồng tôi cùng rau cháo qua ngày, tạo cho tôi có được niềm an ủi trong chuỗi ngày còn lại.

Kính mong và rất hy vọng được Bà Chủ Tịch hội Nghĩa Hội Tình Thương, thương tâm trợ giúp. Kính chúc sức khỏe Quý Quyến Bà Chủ Tịch Hội, Nghĩa Hội Tình Thương. Kính chúc sức khỏe Quý Quyến Qúy Ông Bà trong Ban Chấp Hành Hội: Nghĩa Hội Tình Thương. Kính chúc sức khỏe quý quyến Qúy Ông Bà ân nhân hảo tâm Mạnh Thường Quân tại Pháp luôn được an khang cường kiện thành đạt trên mọi phương diện luôn gặp những điều cao quý, tốt đẹp nhấp trên cõi đời này.

Nguyễn Văn Trương


Cháu Thanh Ý thương,

Ông ngoại bé thật là can đảm, tảo tần nuôi 7 đứa con. Lúc đầu chú cũng đỡ đầu cho cô Hoàng Em ăn học, em của má bé, nhưng rồi số phận gia đình ngoại sao sao đó... sau mà quá nghiệt ngã, gia đình không ngốc đầu nổi ra khoỉ diện nghèo: một chú của bé lại bị bảo tố làm chìm ghe,...rồi cơn baỏ "Con Voi" (Xangsane) cách đây vài năm cũng làm sập nữa căn nhà siêu vẹo của ngoại, làm ông ngoại và một cháu nội, hay ngoại cũng lổ đầu ... phaỉ đi nhà thương. Vậy là cũng may mắn lắm vì trong sớm đó, có một đứa bé lại bị một tấm tôn gío thổi bay, chém đức đầu cháu nhỏ kia... Từ lúc ấy,ông ngoại bé bị ung bướu trong óc phát hiện và làm mệt, hay xây xẩm mặt mày... Chú có giúp tiền cho ngoại để đi bệnh viện, nhưng bệnh viện noí mổ không được, cho về nhà chờ chết! Từ lúc đó, ông ngoại cháu ngưng uống thuốc lao phôỉ, bảo là sấp chết, uống làm gì cho tốn kém, để tiền lo điều trị 2 đứa cháu nội cũng đang bị ung thư (Hai đứa này cũng đã chết năm ngoaí). Năm nay, lại thêm 2 caí tang hai cháu ngoại!

Tuy chú biết bệnh bé ngặc nghèo, nhưng trong thâm tâm cũng cầu xin Phật Trời phù hộ ít nhất giữ mạng cho bé đến khi ông ngoại lìa đời ... nhưng ngoại lại phaỉ một lần nữa lắc xe lăn đưa đám ma một đứa cháu... Các cô chú đã cố gắng ưu tiên cho bé được vào Hóa chất hàng tháng để Đền Ơn Đáp Nghĩa cho một TPB-VNCH, mong cho ngoại có một nguồn vui cuối đời, nhưng...

Thôi chú tạm ngưng bức thư này, gưỉ lời cầu nguyện đến Phật Trời rước bé và tất cả các bệnh nhi đã qua đời tại BV Ung Bướu được siêu thoát.. Các cháu linh thiêng hoá độ lại cho chương trình cứư trợ này phất mạnh lên và không phaỉ tuột xuống để trở thành "CHÚC TIỀN HOA QUẢ CÙNG EM"... 

Thương Mến,

Chú Hiển

 

Copyright (c) The ViDan Foundation, Inc 2014. All rights reserved.
Designed by olwebdesign.com